Kể lại câu chuyện đã nghe, đã đọc

Bài làm 1: Kể lại câu chuyện bằng lời của mình

Có một chú đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm, chú tỉnh dậy thấy mình nằm giữa những hạt đất nhỏ xôm xốp. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng lộp độp, chú cất giọng nói: 

- Ai đó? 

- Cô đây. 

Thì ra cô mưa xuân, đem nước đến cho đỗ con được tắm mát. Một lát, chú lại ngủ khì. 

Sáng hôm sau, chú tỉnh giấc bởi tiếng chim hót. Chú khế cựa 

mình hỏi: 

- Ai đó? 

Một giọng nói ấm áp trả lời chú: “Chị đây mà, chị là gió xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp lắm!” Đỗ con lại cựa mình thức dậy. Chủ thấy mình lớn phổng lên làm nứt cả chiếc áo ngoài. 

Chị gió xuân bay đi. Có những tia nắng ấm áp khẽ lay chú đỗ 

con. Đô con hỏi: 

- Ai đó? 

Một giọng nói ồm ồm, âm ấm vang lên, 

- Bác đây! Bác là mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trò cắp sách tới trường rồi đẩy. 

Đỗ con rụt rè bảo: 

Nhưng mà trên đấy lạnh lắm ạ 

Bác mặt trời liền nhẹ nhàng khuyên bảo: 

- Cháu cứ vùng dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào nhé! 

Đỗ con lúc này tự tin vươn vai một cái thật mạnh rồi chú trồi lên khỏi mặt đất. Đỗ con xòe hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời đón những tia nắng ấm áp. 

Bài làm 2: Kể lại câu chuyện bằng lời của nhân vật Đỗ con 

Xin chào các bạn, tôi là đỗ con, một cái tên thật đẹp phải không? Để tôi kể cho các bạn nghe về hành trình trở thành cây đỗ xinh đẹp của tôi nhé! 

Khi còn là một hạt mầm nhỏ xíu, tôi đã ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên 

ngoài. 

- Ai đó? – Tôi hỏi. 

- Cô đây. 

Thì ra cô mưa xuân, đem nước đến cho tôi được tắm mát, nhưng tôi lại ngủ khi mà không nghe lời cô. Bỗng có tiếng sáo vi vu trên mặt đất làm tôi tỉnh giấc. Tôi khẽ cựa mình hỏi: 

- Ai đó? 

Tiếng thì thầm trả lời tôi: “Chị đây mà, chị là gió xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp lắm”. Tôi lại cựa mình. Bỗng tôi thấy mình lớn phổng lên, đến nỗi làm nứt cả chiếc áo ngoài, 

Chị gió xuân bay đi. Có những tia nắng ấm ấp khẽ lay tôi dậy. Tôi lại hỏi: 

- Ai đó? 

Một giọng nói ồm ồm, âm ấm vang lên: 

- Bác đây! Bác là mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trò cắp sách tới trường rồi đấy. 

Tôi rụt rè nói: 

- Nhưng mà trên đấy lạnh lắm! 

Bác mặt trời khuyên: 

- Cháu cứ vùng dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào. 

Nghe vậy, tôi cố vươn vai một cái thật mạnh. Rồi tôi trồi lên khỏi mặt đất. Mặt đất sáng bừng ánh nắng xuân. Tôi xòe hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời ấm áp. 

Bài làm 3: Kể lại câu chuyện “Cậu bé ham học” bằng lời của mình. 

Gia đình Vũ Duệ rất nghèo. Bố mẹ cậu phải làm lụng vất vả sớm hôm để nuôi nấng anh em. Vì hoàn cảnh gia đình, Vũ Duệ không được đi học. Hằng ngày, cậu phải ở nhà trông em, đỡ đần bố mẹ việc nhà. 

Tuy vậy, Vũ Duệ lại là một cậu bé vô cùng ham học. Nhà nghèo, không có tiền đóng học nên cậu không thể vào lớp như những học trò khác. Mỗi buổi sáng, Vũ Duệ thường cõng em tới cửa lớp nghe lỏm thầy giáo giảng bài. 

Một lần, thầy giáo ra một câu hỏi rất khó. Học trò ngồi trong lớp không ai trả lời được. Thấy cậu bé đứng ngoài cửa lớp mấp máy môi như muốn nói, thầy giáo bèn gọi vào. Vũ Duệ trả lời trôi chảy câu hỏi của thầy giáo. 

Thấy cậu học trò nghèo vừa thông minh lại ham học. Thầy giáo tới tận nhà khuyên bố mẹ cho cậu đi học. Từ đó, Vũ Duệ được nhận vào lớp. Nhờ sự thông minh và chăm chỉ, chẳng bao lâu, Vũ Duệ đã đứng đầu lớp. 

Bài làm 4: Kể lại câu chuyện “Chiếc đèn lồng” 

Tôi là một chú đom đóm giả. Tôi thường ngồi nhìn bầy đom đóm nhỏ tuổi rước đèn lồng làm sáng rực cả con đường. Trông chúng giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Tôi thầm nghĩ: “Ôi chao Mình thực sự già rồi!”. 

Một hôm, tôi nghe thấy tiếng khóc từ dưới bãi cỏ. Tôi bay tới và nhận ra đó là chú ong non bị lạc đường. Tôi đã đã an ủi: “Đừng quá lo lắng, ta sẽ đưa cháu về”. Rồi tôi thắp chiếc đèn lồng của mình lên đưa ong non về bên ong mẹ. 

Tôi quay trở về nhưng chiếc đèn lồng của tôi cứ tối dần rồi tắt hẳn. Tôi vẫn cảm thấy vui vì chút ánh sáng cuối cùng của mình thật có ích. Tôi đập nhẹ đôi cánh, chậm chạp bay trong bóng tối. Đột nhiên, bầy đom đóm nhỏ xuất hiện soi đường cho tôi. Tôi cảm động và hạnh phúc lắm. 

Bài làm 5: Kể lại câu chuyện “Bữa ăn trưa 

Ở trường Chi theo học, bữa trưa của học sinh cần phải đầy đủ món ăn của biển và món ăn của đồi núi. Mỗi ngày bố mẹ sẽ chuẩn bị cho các học sinh những món ăn có nguyên liệu từ biển và những món ăn nguyên liệu từ đồi núi. Khi học sinh đã ngồi vào bàn, thầy hiệu trưởng sẽ hỏi: 

- Các em có đem theo món ăn của biển và của đồi núi không? 

- Có al 

Thế rồi tất cả sẽ mở hộp đồ ăn mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho mình. Nhất định thầy sẽ rất vui nếu như các học sinh mang đầy đủ món ăn của biển và món ăn của đồi núi. Cái gì đó của biển tức là hải sản, ví dụ: cá, tôm,... Cái gì đó của đồi núi là rau, thịt.... 

Đến lượt Chi, cô bé rất hồi hộp. Bữa trưa hôm nay của Chỉ có trứng rán, ruốc cá, su hào luộc cùng cà rốt. Trông sặc sỡ như một vườn hoa. Thầy hiệu trưởng dành lời khen cho chiếc hộp cơm xinh xắn. Chi tự hào nói: 

- Mẹ em nấu ăn giỏi lắm ai 

“Vậy à!”, thầy hiệu trưởng vui vẻ đáp rồi chỉ tay vào một món ruốc cá trong hộp cơm của Chi: 

- Thế món ăn này là gì nhỉ? Món ăn của biển hay của đồi núi? Chi đoán là của đồi núi, nhưng em không chắc lắm nên đã đáp rằng: “Em không biết ạ!” Thầy cười nói: “Ruốc cá làm từ biển mà.” Rồi thầy giới thiệu cụ thể cách làm ruốc cá. Các bạn trong lớp cùng xôn xao bàn luận về những món ăn của biển và của núi đồi. 

Chi cũng cảm thấy rất vui vì hộp cơm của mình đã thỏa mãn hai yêu cầu. Từ đây, cô bé hiểu thêm về những món ăn đến từ biển và đến từ núi. Thế là cô bé ăn luôn và thấy thức ăn của mẹ làm ngon tuyệt. 

Bài làm 6: Kể lại câu chuyện “Chúng mình là bạn” 

Xin chào các bạn! Mình là ếch ộp. Mình có hai người bạn chơi rất thân, đó là sơn ca và nai vàng. Ngày nào chúng mình cũng gặp nhau trò chuyện, vui chơi cùng nhau. 

Chúng mình kể cho nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện thú vị. Mình kể chuyện mẹ con nhà cua, nhà cá, chuyện ốc, ba ba,... cho hai bạn nghe. Sơn ca cất giọng trong vắt kể những chuyện lạ nơi sơn ca đã bay qua. Nai vàng thì kể chuyện rừng núi hùng vĩ và bí hiểm. Nhờ thế mà cả ba cùng hiểu thêm được bao nhiêu điều thú vị ở khắp mọi nơi. 

Nhưng mình, sơn ca, nai vàng muốn tận mắt thấy những cảnh đã được nghe kể cơ! Chúng mình quyết định đổi chỗ cho nhau: chim sơn ca thì xuống nước, tớ vào rừng, còn nai vàng thì tập bay. 

Sơn ca dang cánh lao xuống nước, nhưng phải vội ngoi lên bởi ngay, bạn ấy ho sặc sụa. Sơn ca hiểu ra rằng mình không thể bơi được. Còn nai vàng cũng trèo lên một mỏm đá cao rồi co chân tung mình vào khoảng không để tập bay nhưng lại bị rơi xuống thảm cỏ đau điếng. Nai vàng cũng hiểu ra rằng mình không thể bay được. Cùng lúc đó, mình cũng nhảy từ trong rừng ra, nói: “Các bạn ơi! Tớ đói quá. Tớ chẳng tìm được cái gì ở trong rừng để ăn" Bạn sơn ca nói: “Chúng mình mỗi người thuộc về một nơi khác nhau, mỗi người có những khả năng riêng, nhưng chúng ta vẫn mãi mãi là bạn của nhau nhé!” Mình và nai vàng cùng đồng thanh: “Tất nhiên rồi!” 

Chúng tớ đã có một trải nghiệm mới mẻ phải không các bạn?